Không giống như những tân sinh viên khác, tôi không háo hức cho lắm trong ngày đầu nhập học vì một phần do tâm lý lần đầu xa nhà cũng như đây không phải ngôi trường trong mơ của tôi. Tốt nghiệp cấp 3 vì số điểm không đủ để chọn vào đường đại học mình mong muốn nên bố mẹ định hướng cho tôi đi học ngôi trường khác, để tôi có cơ hội tiếp xúc với bên ngoài và trưởng thành hơn. Ban đầu tôi đã có suy nghĩ hoặc là học ở ngôi trường mình muốn hoặc là nghỉ học đi làm, nhưng do có sự động viên của gia đình nên tôi đã đi học tiếp. Đến thời điểm này tôi nghĩ đólà sự lựa chọn đúng nhất của mình, tôi cảm thấy may mắn vì có được một gia đình thật tâm lý để dẫn đường cho tôi mỗi khi tôi chuẩn bị đi lạc.
Ngày đầu tiên đi nhập học, hôm ý trời đổ mưa lất phất nó khiến cho tâm trạng tôi càng buồn hơn, thương bố mẹ hơn khi bố đã vượt mưa gió đi đoạn đường hơn 80km để đưa tôi lên trường. Sau khi hoàn thành thủ tục nhập học bố đưa tôi đi tìm nhà trọ, do được giới thiệu trước nên hai bố con không mất nhiều thời gian lắm để tìm được phòng trọ ưng ý, lòng vòng 1 hồi thì bố cũng mua đủ cho tôi những vật dụng cầm thiết, những hànhđộng đó mới ấm áp làm sao,một người đàn ông chẳng bao giờ đi chợ ấy vậy mà lại sẵn sàng vào chợ mua đồ cho con gái, sự lóng ngóng ngượng ngùng đó mới đáng yêu làm sao. Cứ một khi nhớ ra cần mua thêm thứ gì đó bố lại sốt sắng lấy xe đi mua ngay, đó là một ngày bận dộn với bố khi phải đi đi lại lại rất nhiều còn tôi thì được giao nhiệm vụ dọn dẹp lại căn phòng và sắp xếp lại mọi thứ. Cuối ngày mọi thứ cũng dần ổn hơn thì cũng là lúc khi tôi cảm thấy không ổn chút nào khi sắp chỉ còn mình tôi ở lại nơi xa lạ này, nơi mà tôi sẽ bắt đầu " cuộc đời đầu tiên". Khi tiễn bố ra cổng đi về tôi đã cố không để bố nhìn thấy tôi khóc để bố không phải lo về tôi, nhưng không thể kiềm chế được cảm xúc của cả một ngày dài bị kìm nén lại, tôi khóc nấc lên thành tiếng, bố nhìn tôi âu yên nói : " nào con gái sao lại khóc nhè thế kia xấu quá, mọi người sẽ cười đấy, con gái bố phải mạnh mẽ lên chứ đây mới là bắt đầuthôi con ạ, còn cả một chặng đường dài phía trước nữa con ạ. Khi nào nhớ thì gọi điện về nhà, khi nào được nghỉ học thì về nhà con nhé ! " . Bố đã đi được một đoạn đường dài còn tôi thì chỉ biết đứng đó nhìn theo, đến tận lúc đó tôi mới biết cảm giác muốn quay trở về nhà là như thế nào, hiểu được cảm giá trị của gia đình lớn đến như thế nào, hiểu được một phần câu nói " Tình yêu của mẹ dành cho con không giống bất kỳ điều gì khác trên thế giới. nó không biết đến luật lệ hay sự thương hại. nó thách thức tất cả và không khoan nhượng tiêu diệt tất cả những gì cản đường nó" . Điều đó càng khiến tôi quyết tâm học tập hơn, cho tôi thêm động lực để mỗi ngày một cố gắng hơn để không phụ công cha mẹ hàng ngày vẫn đặt kỳ vọng vào tôi.
Giờ đây đã là một cô sinh viên năm 3 nhưng mỗi khi nhớ lại ngày đầu tiên ấy trong tôi lại có một cảm giác khó tả mà khó có thể tìm thấy cảm giác đó một lần nữa. Bây giờ tôi đã bắt nhịp được dần với cuộc sống hiện tại, đã có thêm nhiều người bạn mới, có thêm nhiều mối quan hệ mới, chỉ có tình thương cha mẹ giành cho tôi là không thay đổi. Và giờ chính tôi sẽ là người viết tiếp cho dòng sông về cuộc đời của mình, viết tiếp cho những ngày tháng tương lai ở phía trước để sau này khi nhắc lại tôi phải mỉm cười hạnh phúc vì những điều mình đã làm được chứ không phải hối tiếc vì những gì đã qua. Và cuộc đời này luôn luôn là cuộc đời đầu tiên của tôi.
*Thank you for visiting My POST
Do not Forget UPVOTE
by @lucia97
...
chúc chị thành công nhé, bài viết chân thật lắm c ạ :)
Cảm ơn e nhé ! Cùng cố gắng nhé :))
Em làm chị nhớ lại ngày đầu chị nhập học. Cảm giác khó tả không bao giờ quên được. Cảm giác bị bỏ rơi ấy em ạ, vì lần đầu xa nhà, sống cuộc sống một mình mà.
Cảm giác ý có lẽ chẳng bao giờ lấy lại được chị nhỉ, nó khó tả và đặc biệt lắm ,ahihi :))
Ngày đầu tiên đi học.:)))
vâng đúng rồi ạ, hihi
xin chào bạn , mình follow cùng nhau phát triển nhé.
Vâng ạ :))